Một vài bài thơ Aleksandr_Trifonovich_Tvardovsky

Я иду и радуюсь Я иду и радуюсь. Легко мне.Дождь прошел. Блестит зеленый луг.Я тебя не знаю и не помню,Мой товарищ, мой безвестный друг. Где ты пал, в каком бою — не знаю,Но погиб за славные дела,Чтоб страна, земля твоя родная,Краше и счастливее была. Над полями дым стоит весенний,Я иду, живущий, полный сил,Веточку двурогую сирениПодержал и где-то обронил... Друг мой и товарищ, ты не сетуй,Что лежишь, а мог бы жить и петь,Разве я, наследник жизни этой,Захочу иначе умереть!.. Я знаю, никакой моей вины Я знаю, никакой моей виныВ том, что другие не пришли с войны,В то, что они - кто старше, кто моложе -Остались там, и не о том же речь,Что я их мог, но не сумел сберечь,-Речь не о том, но все же, все же, все же... Не стареет твоя красота… Не стареет твоя красота,Разгорается только сильнее.Пролетит неслышно над нейСловно легкие птицы лета. Не стареет твоя красота,И глаза не померкли от слёзИ копна темно-русых волосУ тебя тяжела и густа. Ты идёшь по земле молодой,Зеленеет трава за тобойПо полям, по дорогам идёшьРасступается, кланяясь, рожь. Молодая береза в лесуПоднялась и ровна и белаНа твою она глядя красу,Горделиво и вольно росла. Не стареет твоя красота,Слышно ль, женщины в поле поютГолос памятный все узнаютБез него будто песня не та. Окна все пооткроют домаСтихнет листьев шумливая дрожьТы поёшь, потому так поёшьПотому что ты песня сама.Tôi bước đi vui vẻ. Thấy nhẹ nhàng Tôi bước đi vui vẻ. Thấy nhẹ nhàngMưa đã qua. Đồng cỏ xanh ngời sángTôi không biết anh, tôi không nhớ anhHỡi người bạn của tôi vô danh tiếng. Anh mất trong trận nào, tôi không biếtNhưng anh chết vì sự nghiệp vinh quangĐể cho quê hương và cho tổ quốcSẽ đẹp hơn và sẽ hạnh phúc hơn. Trên cánh đồng làn khói xuân lan tỏaTôi bước đi trong sức lực tràn trềTôi đã giữ, rồi đánh rơi đâu đóCành tử đinh hương có nhánh đôi. Người đồng chí của tôi, đừng oán tráchRằng nằm đây, mà đáng lẽ sống vuiChẳng lẽ tôi, được hưởng cuộc đời nàyMà lại muốn được chết bằng cách khác!… Tôi biết rằng tôi không hề có lỗi Tôi biết rằng tôi không hề có lỗiVì từ chiến tranh những người khác không vềRằng họ là những người già hơn tôi, hay trẻ -Đã bỏ mình, nhưng đâu phải chuyện kiaRằng tôi có thể nhưng không biết cách gìn giữKhông về chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy điều chi… Vẻ đẹp của mẹ không già Vẻ đẹp của mẹ không già theo tháng nămMà ngời lên mạnh mẽ theo ngày thángBay trên thời gian vô cùng yên lặngNhư những con chim bay thật nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của mẹ không già theo tháng nămVà đôi mắt không mờ vì dòng lệMái tóc của mẹ có màu hạt dẻCó vẻ như dày và nặng nề thêm. Mẹ bước đi trên mặt đất trẻ trungHoa cỏ xanh sau mỗi bàn chân bướcĐồng lúa mạch cúi chào và đứng dẹpKhi mẹ bước trên đồng ruộng, trên đường. Cây bạch dương tươi trẻ ở trong rừngMàu trắng tinh, vươn lên đều đặn thếKhi cây nhìn vẻ đẹp xinh của mẹCây tự do và kiêu hãnh lớn lên. Vẻ đẹp của mẹ theo tháng năm không giàMẹ có nghe trên đồng bao tiếng hátGiọng kỷ niệm tất cả đều nhận biếtThiếu giọng này đã chẳng có bài ca. Đang mở ra cửa sổ những ngôi nhàTiếng lá rung ồn ào đang im bặtMẹ hát lên, bởi vì mẹ đang hátBởi chính vì mẹ là một bài ca.Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng.